Con mèo đen

Thừa phát lại 24h - Cái nắng vàng rợp đường một tháng 7 Sài Gòn. Nắng Sài Gòn kiêu căng là thế, khiến người ta rùng mình khó chịu rồi lại thấy nôn nao nhớ khi xa cách. Nó khác với cái nắng ở miền Trung quê tôi, dữ dội, khét lẹt và tanh nồng mùi biển.

Đối với một sinh viên tỉnh lẻ mới ra trường như tôi, chật vật mãi mới có một công việc ở Sài Gòn. Tôi nhớ quê, nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ đủ thứ ở vùng duyên hải miền Trung nghèo nàn ấy. Duy Sài Gòn lưu luyến tôi đến khó cưỡng bằng cái duyên lạ lùng của nó, vì thế tôi quyết tâm cưới Sài Gòn .
Trước khi đến với nghề, tôi lăn lóc khắp Sài Gòn với đủ thứ nghề để có thể sinh tồn tại Sài Gòn này, lúc thì chạy xe ôm, lúc lại làm shipper cho các Shop quần áo, lúc thì làm công nhân xưởng may… Tôi của những ngày đó cứ vật vờ, lầm lũi trong mớ vải và chui rúc trong đám chỉ rối mù. Nhưng cái xưởng may nhớp nháp, ẩm thấp và đầy đủ các thứ mùi hỗn tạp của hóa chất ấy cũng không khiến tôi gục ngã, nó khiến tôi mạnh mẽ và quý trọng công việc hiện tại hơn tất cả mọi thứ.
Công việc hiện tại của tôi, Thư ký tống đạt tại một Văn phòng Thừa phát lại. Tuy công việc không mang đến cho tôi thu nhập đáng mơ ước nhưng nó là bước đi đầu tiên trong sự nghiệp của tôi.
Tôi tự hào về việc tôi đang làm – Tống đạt văn bản. Bạn bè hay trêu đùa tôi là Tống đạt văn bản thì có khác gì công việc của chú giao thư, anh shipper hay chú xem ôm đâu mà tự với chả hào. Nhưng tôi không quan tâm, tôi tự hào về công việc ấy, về chức năng và nhiệm vụ mà nó mang lại cho ngành tư pháp hiện tại. Chiếc đinh ốc tuy nhỏ nhưng nó có thể giữ cho một cỗ máy hoạt động trơn tru, bình thường hoặc là phá vỡ tan tành cỗ máy ấy. Quá trình tố tụng của một vụ án cũng vậy,nếu tôi tống đạt văn bản không đúng quy định của pháp luật toàn bộ quá trình tố tụng với biết bao công sức của biết bao con người cũng có thể có khả năng bị tuyên vô hiệu. Nên dù ai có cười chê hay xem thường thì tôi cứ mặc, tôi yêu công việc của mình.
Mãi mê suy nghĩ vẫn vơ, cuối cùng tôi cũng đã đến khu vực địa chỉ tống đạt của đương sự tiếp theo.
Như tôi từng nói, có thể ví như Sài Gòn là một cô gái 16 tuổi vừa kiêu căng vừa e thẹn. Bên cạnh sự kiêu kỳ, xa hoa của những con phố ngập tràn ánh đèn, những con đường đắt đỏ là những góc khuất vắng lặng và cô độc như chỗ tôi đang đứng.
Đó là một con đường ngoằn nghèo nằm giữa cánh đồng mọc um tùm cỏ dại. Gió nhẹ nhàng thổi tung từng đống lá cây trên mặt đường, thoang thoảng mùi hương hoa nhãn xộc vào mũi. Thấp thoáng xa xa là vạt dừa nước xanh mướt chạy dọc theo những con mương nhỏ, nắng trải vàng đượm lên không gian vắng lặng giữa trưa hè òi ả. Yên bình thật, tôi hít hà tận hưởng khung cảnh an nhiên này. Càng chạy vào trong, con đường càng heo hút, nhà cửa thưa dần đi nhường hết cho những bụi cây không dâu chân người đi. Đương sự mà tôi tống đạt là một bà lão sinh năm 1930, ở cái độ tuổi mà người ta đáng lý ra an nhàn hưởng thụ sau hơn 80 năm vội vã, xô bồ với đời. Theo Thông báo thụ lý thì bà là Bị đơn, cũng tội cho bà thật, nhưng đã là dân nghề luật thì cần một trái tim nóng và một cái đầu lạnh, mình không nên suy đoán lung tung.
Đến rồi!
Căn nhà của đương sự là một biệt thự nhỏ xây dựng theo kiến trúc thời Pháp, căn nhà có vẻ u ám với đám dây leo bám đầy trên các bức tường. Nhìn từ ngoài, ngôi nhà như bị nuốt chửng bởi những tán cây xoài, chúng rũ rượi và xõa đầy là cây trên mái nhà. Trước nhà là một khoảng sân gạch, bên trái có một cái xích đu đã cũ, rong rêu và rỉ sét. Khoảng sân xám ngoét chất đầy những chậu cây cảnh, xơ xác và trơ trụi lá, khô quắt lại. Một mùi tanh nồng xộc lên, không rõ mùi gì những nó khiến tôi rất khó chịu. Tất cả tạo nên một phiên bản hoàn hảo của những ngôi nhà bị ma ám mà tôi thường thấy trên phim ảnh.
“Ai lại ở một ngôi nhà ghê rợn như thế này nhỉ”- tôi thầm nghĩ.
Tôi bước gần tới cánh cổng hi vọng tìm thấy chuông gọi cửa. Tôi cần tạo chút âm thanh để xóa tan đi cái không khí tĩnh mịch giữa một không gian u ám như thế này.
Kẹtttttt!!!!!!
Một cơn gió thoảng qua, một cảm giác ớn lạnh chạy xuyên qua sống lưng như một luồng điện, cánh cổng xám to bè chuyển động rít lên âm thanh nặng trịch.
“Thứ cảm giác quái quỷ gì thế này”
Tôi cất tiếng gọi lớn: “Có ai ở nhà không?”
Thứ âm thanh duy nhất trả lời lại là tiếng lá xoài xào xạc trên mái nhà và âm thanh kèn kẹt của cánh cổng sắt
Tôi cất tiếng gọi lại một lần nữa: “Có ai ở nhà không?”. Vẫn im lặng, mớ lá xoài vẫn xào xạc đưa mình theo cơn gió và tiếng rít của cánh cổng.
“Chắc không có ai ở nhà”. Tôi quay lưng đi.
Choanggggggggggggggg!!!!!!
Kèm theo tiếng động đó là tiếng những mảnh thủy tinh rơi lộp độp trên sàn nhà. Tôi quay phắt người lại.
Méo oooooooo!!!!!!!!!!!!
Một con mèo đen vừa gào lên nhảy xổ vào người tôi với lực khá mạnh khiến tôi ngã sõng xoài trên sân, những móng vuốt sắc nhọn của nó bấu vào người tôi đau điếng. Hoảng hốt tôi dùng tay thật mạnh đẩy nó ra thì những móng vuốt sắc lẹm của nó đã kịp “tha thu” lên cánh tay tôi những nhát dài tươi màu máu.
“Con mèo chết tiệt”- tôi vừa nói vừa vứt con mèo sang một bên, ả mèo sau khi gây án chạy mất hút vào bụi rậm.
Thật là một ngày xui xẻo mà, nhìn vào vết thương rơm rớm máu tôi tức giận đá vào cánh cổng một cái thật mạnh để thỏa cơn tức giận.
“Ai đó?”- một giọng nói yếu ớt cất lên.
Tôi ngước mắt nhìn lên, bước từ trong nhà ra là một bà lão tầm 80 tuổi. Bà mặc một chiếc áo bà ba màu hổ phách, trên cổ có đeo một chuỗi ngọc trai, trên tay bà cầm một chiếc gậy màu trắng, trên đầu gậy có khắc hình, nhìn xa tôi đoán là con thiên nga. Bà chầm chậm, khó khăn tiến lại gần tôi, dáng bà gầy, lưng đã còm đi vì tuổi già.
“Cậu là ai?” Bà hỏi bằng một giọng run run.
Bà ngước lên nhìn tôi bằng một đôi mắt nhuốm màu thời gian, phần mi mắt sụp suốt che bớt đi đôi mắt ngân ngấn lệ, tôi cảm nhận được có thứ gì đó đau thương ẩn sâu trong đôi mắt của bà. Gương mặt của bà khá đẹp lão, những vết chân chim và những nếp nhăn cũng không giấu nổi đi một quá khứ nhan sắc mặn mà, sắc sảo. Nhìn bà làm tôi liên tưởng đến những cô thiên kim tiểu thư đài các, kiêu sa của một gia đình bá hộ trong các bộ phim tôi từng xem.
“Cậu là ai?” bà hơi gắt lên.
Tôi giật mình trả lời “Dạ con bên Thừa phát lại thay mặt Tòa án để tống đạt cho bà Nguyễn Thị Huệ một số giấy tờ. Bà Huệ có nhà không ạ?”
Tôi thấy bà thoáng vẻ ngạc nhiên rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói “ Tôi là bà Huệ đây. Cậu về đi, tôi không nhận đâu, tôi vô phúc đẻ ra đứa con bất hiếu đó”.
“Thì bà cứ nhận dùm con…” tôi nài nỉ.
“Cậu đừng nhiều lời” bà vừa gắt lên vừa toan quay lưng. Tôi nhanh tay chụp ảnh bà lại để dùng báo cáo lại khi cần- thói quen trong cách làm việc của tôi.
Tôi nhìn theo dáng bà thất thiểu bước vào trong. Tôi thở dài và quay lưng định dắt xe đi ra.
“Khoan đã!”
Tôi hớn hở quay lưng lại và hi vọng bà sẽ nhận văn bản này “Dạ sao bà?”
Bà tiến lại gần và dúi vào tay tôi một tờ tiền.
“Cậu cầm lấy mà đổ xăng, cậu đã vất vả nhiều rồi”
“Dạ thôi bà ơi, nhiệm vụ của con mà, bà cất đi” tôi từ chối.
“Coi như tiền tôi bồi thường vì con mèo tôi gây ra cho cậu đi” bà vừa nói vừa quay lưng và bước lầm lũi vào trong nhà.
Nghĩ lại con mèo, tôi thấy cũng đúng, coi như bồi thường đi, rồi nhét tờ tiền vào túi quần.
Tôi lấy điện thoại ra và gọi cho Cô Trưởng Khu phố báo cáo lại tình hình vừa rồi.
“Cô ơi! Con vừa đến địa chỉ bà Nguyễn Thị Huệ tại địa chỉ xyz để tống đạt. Con gặp bà nhưng bà không đồng ý nhận văn bản. Cô có thể đến đây để chứng kiến việc con niêm yết văn bản được không ạ?”
“Hả???????Con nói cái gì??? Con gặp ai ở đó?” Cô Trưởng khu phố thốt lên với một giọng nói hoảng hốt.
“Thì bà Nguyễn Thị Huệ…..” tôi hơi ngạc nhiên
“Con chắc không? Con miêu tả lại cho côthử coi?” Giọng Cô ré lên.
“Thì bà hơi ốm, lưng hơi còng, rất đẹp lão, cổ đeo vòng ngọc trai à ờ….”
“Bà chống cây gậy màu trắng đúng không?” tôi dám cá bên đầu dây Cô Trưởng khu phố hiện đang rất hoảng loạn
“Dạ đúng rồi, con có chụp hình lại…..mà sao vậy cô? Để con gởi qua tin nhắn cho cô xem thử phải bà ấy không?”
Vừa nói, tôi mở điện thoại lục lại tâm hình lúc nãy vừa chụp.
“Không thể nào”, tôi hoảng sợ và hét lên.
Tim tôi đập thình thịch khi mở tấm ảnh lên, ảnh lúc nãy tôi đã canh rất kỹ nhưng vừa mở lên là một thứ ánh sáng mờ nhoẹt phía sau cánh cửa, xa xa là những gốc cây xoài trơ trọi, bà lão ấy dường như bị mất hút trong bức ảnh, thay vào đó là hình ảnh con mèo đen lúc nãy đang gào thét, giơ những chiếc nanh nhọn cùng một cặp mắt giận giữ nhìn trừng trừng vào camera.
Nghe tiếng hét của tôi, cô Trưởng khu phố dường như dự đoán được tiếng hét của tôi sớm muộn gì cũng thốt ra, vẫn giọng nói hoảng loạn, cô hét lên: “Trời ơi!!!!! Con mau rời khỏi đó đi, nhanh lên, cô Nguyễn Thị Huệ đã chết khuya hôm qua vì bị lên cơn đau tim rồi. Con của cổ đã đến và mang xác cô Huệ về nhà làm đám ma rồi, bây giờ không có ai ở đó đâu. Cô không dám chắc người con gặp ở đó là ai, con mau chạy khỏi đó đi, nhanh lên”.
Dù không biết thông tin cô Trưởng khu phố là chính xác hay không nhưng tim tôi đập loạn xạ, đôi chân cứng đờ lại. Tôi cố gắng chạy đến xe máy để thoát ra nơi ma mị này càng sớm càng tốt.
Chạy được một quãng khá xa, tôi vuốt mồ hôi định hình hồn lại, chợt sực nhớ tới tờ tiền lúc nãy đã lấy. Tôi dừng xe lại, sờ vào túi móc ra tờ tiền lúc nãy để xem lại, tim tôi như ngừng đập, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tờ tiền ghi rõ “NGÂN HÀNG ĐỊA PHỦ”.
Meooooooooooooooooooo!!!!!!! Tôi chợt nhận ra con mèo đen với cặp mắt trừng trừng lúc nãy đang ở trước mặt mình.


Tác giả: VÕ LÊ BÍCH TRÂM

Đăng nhận xét

0 Nhận xét